Chúng ta thật kì lạ, vốn dĩ là những kẻ hồn nhiên lại luôn muốn là một “ta” trưởng thành hơn, già dặn hơn. Mà đâu biết rằng, người trưởng thành thực sự sẽ có khả năng nghịch ngợm cảm xúc của họ theo một cách rất tự nhiên. Còn bản thân lại lầm tưởng, và rồi tự gồng mình trong cái khung đơn độc của sự già dặn được ngụy trang, đến nỗi quên đi sự hồn nhiên của chính mình.
Tuổi mười chín đôi mươi, chúng ta thường để hoàn cảnh, tương lai, trách nhiệm, toan tính và lý trí can thiệp quá nhiều vào cảm xúc khiến mình thể hiện khác đi với cảm xúc vốn có. Nên vô tình, từ lúc nào không hay, những cảm xúc yêu, thương, hờn, ghét bị chôn giấu một phần bên trong tâm hồn này. Ngày qua ngày, một mớ cảm xúc tự nhiên bị ức chế làm lòng mình đang dần sưng tấy.

Vậy, nếu chúng mình hồn nhiên trước những cảm xúc như điều thầy Phan Văn Trường vẫn hay dặn dò người trẻ: “Các em hãy cứ hồn nhiên thôi nhé!” thì sao nhỉ?
Hồn nhiên là sự thuần khiết, sự tràn đầy cho phép cảm xúc được diễn ra một cách tự nhiên, không cần từ chối, bóp méo chúng, không đè nén cũng như có bất kỳ phán xét hay toan tính nào. Và chúng ta hiểu rằng, hồn nhiên trước cảm xúc chính là biết được cảm xúc mình đang diễn ra không cường điệu, không bị lôi kéo bởi những tác nhân đời thường.
Giống như cách một chú chim hót líu lo trên cành, nó hót bởi vì bản thân muốn ngân nga, không phải biểu diễn vì sự trầm trồ của một ai khác. Khi chúng ta biểu lộ cảm xúc nghĩa là đang để chính con người mình lên tiếng, để dòng chảy cảm xúc tự nhiên nhất được thoát ra ngoài. Và dù yếu tố bên ngoài có như thế nào thì cảm xúc đó vẫn nguyên vẹn như thế! Không có người xem, con chim vẫn hót. Thế thôi!

️Nghệ thuật - nguồn cảm hứng ngỡ xa nhưng thật gần khi ta muốn bộc lộ những cảm xúc đang nhún nhảy trong tâm hồn này. Thử cho phép dòng cảm xúc đó tự do tuôn chảy theo cách riêng, ta bắt đầu hát, vẽ hay nhảy múa, một cách hoàn toàn ngẫu hứng - ta làm bất kì điều gì mà bản thân có thể nghĩ ra. Trong khoảnh khắc hòa chung cảm xúc với nhịp điệu, màu sắc, với từng sự di chuyển, từng tế bào trong cơ thể như dần nóng ran, mong muốn được bứt ra khỏi những giới hạn của cơ thể, để được chạy, được nhảy được vùng vẫy với những chuyển động.
Chúng ta sẽ cảm thấy thật sự tự do, bay bổng, để rồi nhận ra sự kết nối với bản thân chân thật đến khó tả. Chính bởi những cảm xúc như dòng nước tuôn ra từ trong ngách nhỏ, từ ngách nhỏ chảy ra sông, từ sông đổ về biển cả và lòng mình rồi sẽ rộng mở để yêu thương cuộc sống, để thấy tràn đầy biết ơn, và tự khắc hạnh phúc sẽ nảy nở bên trong.
Khi cảm xúc đang diễn ra, việc của chúng ta chính là hồn nhiên, quan sát thể hiện chúng hết mình và tự nhiên sẽ có nhiều sự chuyển hóa đang dần vận động.

---------------------------------
Bạn hôm nay thế nào?
Nếu bạn đang vui, hãy bật một bài nhạc lên và thử nhảy múa theo từng nhịp điệu
Nếu bạn đang buồn, hãy vẽ những bức tranh mà không cần bận tâm chúng trông ra sao
Nếu bạn đang cảm thấy tổn thương, không sao cả, chúng ta ôm nhau một cái nhé!
Vì bạn - mình, chúng ta đều là những đứa trẻ thật hồn nhiên.