6 phút đọc

3/29/2023

FREEDOM WRITERS - ÁNH SÁNG CÓ THẬT Ở CUỐI ĐƯỜNG HẦM

Rồi tự nhiên trong những phút ngắn ngủi của buổi chiều, bạn ngồi lách cách gõ bộ phim này, một cách tự nhiên….
Phim được chuyển thể từ sách, một ngày, bạn được người bạn của mình nói rằng: “Mày coi phim này đi, t đã nghĩ tới m khi xem nó..” và cảm xúc dư âm của hai đứa tụi mình đã tới mức mà những ngày sau đó cũng chưa biết diễn tả nó như nào. Hôm nay, mình muốn viết ra nó đôi phần.
BỐI CẢNH
“Phim lấy bối cảnh tại một trường trung học ở Long Beach, California vào giữa những năm 1990 trong bối cảnh căng thẳng chủng tộc sâu sắc sau khi vua Rodney bị cảnh sát đánh đập. Các nhân vật bị giết trong các vụ xả súng do lái xe. Một trong những nhân vật được cho thấy đã bị đánh đập trong một cuộc khởi xướng băng đảng. Bạo lực băng đảng, mất bạn bè hoặc thành viên trong gia đình và Thảm sát đã được giải quyết. Những đứa trẻ tranh luận với nhau, bao gồm một cảnh trong đó các nhân vật sử dụng những lời nói tục tĩu về chủng tộc để mô tả người châu Á.”
Freedom Writers là một bộ phim chuyển thể có thật về một người giáo viên da trắng không ngừng nỗ lực vì chính những học trò của mình. Cô Erin luôn gặp những khó khăn khi nói chuyện cũng như kết nối với những học sinh đầy “sự nổi loạn” trong lớp học “đặc biệt” của mình. Nhưng chính tình yêu thương của cô đã cảm hóa và khiến cho những đứa trẻ thay đổi.
hillary-swank.jpg
BEHIND THE SCENSE
Những đứa trẻ nổi loạn này đến từ những quốc gia khác nhau, chủng tộc khác nhau đầy cá tính và sự nổi loạn, và hầu như, cô Erin chưa từng hiện diện trong những mối bận tâm của chúng và tất nhiên kể cả việc học.
Chúng nằm trong những băng đảng khác nhau, xuất hiện trong những cuộc bạo động, những kẻ buôn bán ma túy, những người bỏ học “được bảo lãnh” và những người sành sỏi về việc giam giữ trẻ vị thành niên... Cuộc sống của chúng thực sự “đáng sợ” đến khắc nghiệt vì cái chết hay án tù luôn có thể đến bất cứ lúc nào và hiển nhiên những người như vậy thật khó thay đổi và khó được một xã hội vẫn còn nhiều định kiến chấp nhận họ có thể trưởng thành nên người.
Nhưng, không đơn thuần mỗi đứa trẻ đều vốn “không hoàn thiện” như vậy, mình cảm thấy chúng lại rất đáng thương và đâu đó có phần “mong manh và nhỏ bé”.
Thực ra, chúng đều là nạn nhân của xã hội, những kẻ mang những tổn thương từ gia đình, những người luôn trốn tránh đối diện với sự thật, những kẻ khao khát được công nhận,được chú ý, được sống. Từ sâu bên trong, chúng khao khát được sống đúng nghĩa, chúng muốn một cuộc sống được yêu thương, không đứa trẻ nào thực sự là xấu cả, chúng mình đang cần cho mình một góc nhìn sáng hơn!
FreedomWriters_showtile.png.60910a39b0dad1f38e1a49c77b11164e.jpg
HÀNH TRÌNH CÔ ERIN
Cảm được những câu chuyện của chính những người học sinh đó, cô đã bắt đầu một hành trình mà không ai tin tưởng. Dù những người xung quanh có liên tục phản đối, coi thường và có thể tạo nên một số áp lực trong cô nhưng sâu bên trong, cô luôn vững tin, cảm được những giá trị mà mình đang xây đắp và niềm hạnh phúc vô bờ trong chính mình khi nhìn những đứa trẻ lớn lên. Và cô thôi thúc làm nó, làm bằng tất cả lòng trắc ẩn, bao dung, cô tin đó là sứ mệnh của mình. Cô đã mang hi vọng đến với những đứa trẻ được coi là không dễ gì thay đổi.
Mọi thứ đi ra từ quá trình, mỗi ngày thay đổi một chút, hành trình trồng người là một câu chuyện khó, và giáo dục cho những đứa trẻ nổi loạn trong bối cảnh xã hội biến động và không một ai tin tưởng thì càng khó hơn.
Điều làm mình ngưỡng mộ vô cùng chính là tình yêu, khao khát và sự hi sinh của người cô quá đỗi lớn lao, bền bỉ và thực sự rực rỡ, dù cuộc sống đôi lúc vì đó mà có những thăng trầm, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng hành trình mình đang đi, vì có lẽ, cô đã thực sự nhìn thấy có một ngày những đứa trẻ sẽ khác.
291106332_408014774698785_6579865546392648993_n (3).jpg
Ở cô, mình cũng thấy một người cô khác.
Cô lắng nghe và quan tâm bọn trẻ, cô không nhìn chúng bằng ánh mắt coi thường như xã hội, cô nhìn bằng tình thương đúng nghĩa.
Ở chỗ này, mình nhớ một người chị đã từng nói: “Em đừng nhìn mấy đứa như những người mới vào, em hãy đơn thuần nhìn tụi nó là em của mình, thì tự nhiên em sẽ thấy tâm thế mình khác.” Và chính bằng cái nhìn đó, chúng ta sẽ dễ dàng yêu thương và bao dung cho những đứa trẻ nhiều hơn.
Cô bắt đầu tạo điều kiện cho những con người vốn “có thù” với nhau, hiểu rằng chúng đều giống nhau và chúng cần phải sống, cho chúng thấu hiểu rằng ngoài kia vẫn còn rất nhiều người giống chúng và họ cũng khao khát được sống như cách cô đã tặng chúng cuốn sách: Nhật ký của Anne Frank.
Cô từng nói làm mình suy nghĩ, rằng trước đây cô từng ước mơ làm luật sư, nhưng để là luật sư để bào chữa cho những đứa trẻ đó, tại sao cô không thể làm một công việc mang tính nguồn gốc hơn chính là cho chúng giáo dục.
“Khi bạn đang bảo vệ một đứa trẻ trong phòng xử án, trận chiến đã kết thúc. Tôi nghĩ rằng cuộc chiến thực sự nên xảy ra ở đây, trong lớp học. ”
Giáo dục không dừng ở tri thức, giáo dục thực sự là trồng người.
ÁNH SÁNG CÓ THẬT Ở CUỐI ĐƯỜNG HẦM
Điều đặc biệt của lớp học cô Erin chính là những trang nhật kí, mỗi ngày trôi qua, họ đều viết xuống những gì xảy ra đối với cuộc đời mình, cảm xúc hay những điều đang thay đổi. Chính mỗi người là người viết nên câu chuyện đời mình chứ không là ai khác, chúng ta là người quyết định cuộc đời mình sẽ ở đâu, làm gì, hạnh phúc hay không, không là mình thì chẳng là ai khác. Suy cho cùng, dù là ai, miễn là chúng ta không chấp thuận sống theo cái guồng mà mình nghĩ thì không có ai có thể giới hạn mình lại. Và tất cả họ đều đã viết nên câu chuyện đời mình, họ đã đi lên từ những con người “bên lề” của xã hội trở thành những đứa trẻ có thể tốt nghiệp, trưởng thành và sống có giá trị.
Giáo dục cộng hưởng với tình yêu thương của cô Erin đã chạm tới những đứa trẻ, thắp lên cho chúng khao khát muốn sống và được sống là con người đúng nghĩa. Hành trình của cô thực sự làm mình nghĩ tới câu: “Gieo nhân nào thì nhận quả nấy”.Cô đã gieo nên hi vọng cho những đứa trẻ, và có lẽ, cô đã rất hạnh phúc khi cái cây của mình đã ra quả ngọt!
Đó là một bộ phim đầy cảm hứng và mang lại hy vọng cho tương lai. Vì vậy, mình đã gửi nó cho những người quanh mình, vì bởi, mình thực sự được truyền cảm hứng từ đó. Cuối cùng luôn có ánh sáng thật ở cuối đường hầm.
FREEDOM WRITES không dừng lại ở một bộ phim, nó là câu chuyện có thật, và họ đã thực sự tìm thấy ánh sáng quanh mình.
Hai chữ "có thật" đã chạm sâu vào trong mình.
kpjvay-5swankbg.webp
#Lifestyle
Bình luận